Thứ Ba, 7 tháng 7, 2009

MỘT PHEN HÚ VÍA....




Cứ như thường lệ, 5g chiều Gấu mẹ lại đi rước Gấu con từ trường về chỗ làm. Mãi lo tiếp khách hàng, quay qua quay lại không thấy Gấu con đâu, mẹ hốt hoảng đi tìm. "Con mình đâu rồi???" Qua tiệm tạp hóa của chị Chi kế bên, không có, qua công ty Kỷ Nguyên, không có, nhà bé Phương đóng cửa, tắt đèn, chắc cũng không có.........Gấu mẹ tim đập mạnh, tay run lên bần bật, mắt bắt đầu ngấn lệ, chạy qua bên trái, chạy qua bên phải, cứ thế chạy không định hướng (vì mất bình tĩnh)....

Rồi bất chợt Gấu con xuất hiện cùng 2 mẹ con bé Phương, Gấu mẹ chạy nhanh đến bên con, tát vào mặt, đét vào mông con rồi òa khóc, hai mẹ con cùng khóc.
- Tại sao con đi chơi mà không xin phép mẹ? Con có biết nếu mất con mẹ sẽ chết không?

- Mẹ ơi, mẹ đừng chết mà mẹ, mẹ chết con sẽ chết theo mẹ. Gấu con mếu máo.

Nghe con nói thế, Gấu mẹ càng khóc to hơn. Hai mẹ con tay trong tay nắm chặt. Gấu con vẻ thắc mắc:

- Sao tay mẹ yếu vậy?

Thật ra Gấu mẹ tay vẫn con rung nhưng Gấu con không hiểu

- Vì mẹ sợ chú lạ bắt mất con, mẹ sợ lắm !

- Mẹ đừng khóc nữa,con đã về và ở đây với mẹ rồi. Con sẽ biến thành BEN10 tiêu diệt chú lạ, bảo vệ mẹ.

Giọng Gấu con lúc này chắc nịt như người lớn, lại còn biết an ủi mẹ nữa chứ.Mủi lòng trước những lời của con, Gấu mẹ cứ thế khóc mãi, như đang nhõng nhẽo với con vậy.

- Đừng khóc nữa mẹ, lỗi tại con, con quên xin phép. Mẹ khóc hoài con buồn lắm!

Lúc này Gấu mẹ không khóc nữa mà bật cười vì những lời đáng iu của đứa con gái chưa đầy 4 tuổi, vì sự trẻ con của mình, vì được con an ủi, và vì tình cảm mẹ con mình dành cho nhau.....


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét